"Những mảnh vỡ" - Đó là chủ đề của 3 truyện cực ngắn dưới đây mà mình đọc trên mạng. Có thể nhiều bạn đã đọc rồi. Thôi thì cứ post đại lên cho các bạn ít có thời gian " lọ mọ " trên mạng .... cùng đọc vậy..
Tí quên :
Các bạn nam thân mến ơi, mình post lên là không có ý ám chỉ gì các bạn đâu nhé!
( TNY St )
Chị là công nhân quét rác của thành phố. Thành phố đẹp với con phố dài che mát bởi hai hàng cây thẳng tắp. Nhưng khổ nỗi cứ chiều về lá rụng đầy con phố, chị quét đến khuya, quét phía trước, lá rụng phía sau… Mồ hôi nhễ nhại.
Chồng chị có chút ít chữ nhưng lại xin không được việc làm. Anh ở nhà đọc sách làm thơ, bài nào kha khá thì gửi báo họa may có ít đồng nhuận bút.
Tối nay xong công việc chị vội vã về nhà. Đèn còn sáng, chắc có chuyện gì, bởi lẽ giờ này anh ấy đã ngủ say. Chị vừa bước vào nhà anh đã hồ hởi khoe:
- Mới làm bài thơ mới, em đọc đi!
Mệt mỏi nhưng nể chồng, chị cầm tờ giấy lên xem. Mới đọc tiêu đề bài thơ "Mùa lá rụng" chị bỗng rùng mình, một cơn lạnh chạy từ sống lưng lên đỉnh đầu. Chị ngất đi trong vòng tay của anh.
( Nguyễn Bá Hòa)
Ngày yêu nhau anh thường chở chị đi chơi, đi làm bằng xe đạp. Mỗi lần lên dốc cây cầu dài, chị nép vào lưng anh, thầm thì: Mệt không anh?
Anh gò lưng đạp xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn chị, vừa thở vừa ráng mỉm cười: có gì đâu em.
Lấy nhau rồi, cũng con dốc ấy cũng câu hỏi âu yếm "anh mệt không?", không ngóai đầu lại, anh lầm bầm "Người chứ có phải trâu đâu mà không mệt!"
( Hậu khảo cổ )
BẠN TRÊN MẠNG
Mạng Multiply và Facebook luôn thông báo sinh nhật của các thành viên. Giữa cuộc sống bề bộn này, không gặp nhau được thì nhắn vài câu chúc mừng, nó thường làm như thế với bạn bè trong blog.
Nhưng hiếm khi nó nhận được hồi âm dù các bạn ấy vẫn xuất hiện đều trên mạng. Có người còn nhắn lại "sao rảnh dữ vậy?". Nó tự trách: ừ nhỉ, mạng ảo mà, sao cứ nghĩ ngày sinh của bạn là thật?!
( Hậu khảo cổ )
Tí quên :
Các bạn nam thân mến ơi, mình post lên là không có ý ám chỉ gì các bạn đâu nhé!
( TNY St )
Mùa lá rụng
Chị là công nhân quét rác của thành phố. Thành phố đẹp với con phố dài che mát bởi hai hàng cây thẳng tắp. Nhưng khổ nỗi cứ chiều về lá rụng đầy con phố, chị quét đến khuya, quét phía trước, lá rụng phía sau… Mồ hôi nhễ nhại.
Chồng chị có chút ít chữ nhưng lại xin không được việc làm. Anh ở nhà đọc sách làm thơ, bài nào kha khá thì gửi báo họa may có ít đồng nhuận bút.
Tối nay xong công việc chị vội vã về nhà. Đèn còn sáng, chắc có chuyện gì, bởi lẽ giờ này anh ấy đã ngủ say. Chị vừa bước vào nhà anh đã hồ hởi khoe:
- Mới làm bài thơ mới, em đọc đi!
Mệt mỏi nhưng nể chồng, chị cầm tờ giấy lên xem. Mới đọc tiêu đề bài thơ "Mùa lá rụng" chị bỗng rùng mình, một cơn lạnh chạy từ sống lưng lên đỉnh đầu. Chị ngất đi trong vòng tay của anh.
( Nguyễn Bá Hòa)
Xe đạp ơi
Ngày yêu nhau anh thường chở chị đi chơi, đi làm bằng xe đạp. Mỗi lần lên dốc cây cầu dài, chị nép vào lưng anh, thầm thì: Mệt không anh?
Anh gò lưng đạp xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn chị, vừa thở vừa ráng mỉm cười: có gì đâu em.
Lấy nhau rồi, cũng con dốc ấy cũng câu hỏi âu yếm "anh mệt không?", không ngóai đầu lại, anh lầm bầm "Người chứ có phải trâu đâu mà không mệt!"
( Hậu khảo cổ )
BẠN TRÊN MẠNG
Mạng Multiply và Facebook luôn thông báo sinh nhật của các thành viên. Giữa cuộc sống bề bộn này, không gặp nhau được thì nhắn vài câu chúc mừng, nó thường làm như thế với bạn bè trong blog.
Nhưng hiếm khi nó nhận được hồi âm dù các bạn ấy vẫn xuất hiện đều trên mạng. Có người còn nhắn lại "sao rảnh dữ vậy?". Nó tự trách: ừ nhỉ, mạng ảo mà, sao cứ nghĩ ngày sinh của bạn là thật?!
( Hậu khảo cổ )
Hay!
Trả lờiXóa@TNY:
Trả lờiXóaBài học rút ra:
1) Khi chị em mệt, đừng "nể" chồng kẻo "ngất"!
2) Lấy nhau rồi, anh thì già hơn, chị thì béo hơn, "phệt" là phải!
3) Blog cũng là ảo đấy?!
1) Đang cắm cúi ghi lại Bài học rút ra của TMQ vào CẨM NANG "YÊU" CỦA PHỤ NỮ ( hehe )
Trả lờiXóa2) Khảo dị (100% có thật ) nhưng ở giai đoạn tiền hôn nhân nhé!
Nàng học trường X, Chàng trường Y. Tình yêu "sét đánh" từ ngày hai lớp kết nghĩa ra mắt. Sáng sáng, chàng đưa đưa, đón đón … đến trường Nàng rồi mới quay về trường mình. Độ dài quãng đường thực ra chả đáng là bao, mỗi tội phải đi qua cái dốc mà tên gọi nghe đã thấy đáng trân trọng..."dốc Phụ nữ". Vì tình yêu, Chàng không nề hà, hàng ngày đèo Nàng băng qua cái gọi là “Phụ nữ” ấy trên chiếc xe đạp cọc cạch với 2 cái bụng đói meo ( Sinh viên nghèo lấy đâu ra tiền mà đòi ăn sáng ). Nàng cũng rất lấy làm cảm kích vì dù trong mọi thời tiết chàng vẫn “cười tươi ăn ảnh”….và gạt đi ”phình phường mà em “
Năm thứ 5, tình yêu đã chín quá rồi…một lần qua dốc, Chàng hỏi nhỏ:
- “Em đã ăn sáng chưa?”
Cảm động vô cùng vì sự quan tâm “đột xuất” của chàng, nàng nhỏ nhẹ:
- “Dạ chưa ạ !” ( Bụng mừng thầm chắc đựoc mời đây )
- “ Chưa ăn???” Chàng ngạc nhiên và cao giọng, “Thế sao hôm nay nặng thế ???”
@TNY: Admin xin lỗi bạn đã bỏ sót, không check thùng đựng spam trong tuần trước. Vừa phát hiện ra bạn TNY nhận xét rất nhiệt tình, mấy lần liền, nhưng Blog không chịu hiểu, cứ xếp nhận xét của bạn vào dạng spam. Admin đã phục hồi lại cho bạn rồi nhé!
Trả lờiXóa@TNY:
Trả lờiXóaBài học rút ra: Phàm cái gì "quá" cũng không tốt! Trong trường hợp này là "chín quá".