Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

­Cười rung cả rốn nào bà con ơi

Các chuyện này copy từ blog của giáo sư Đàm Thanh Sơn - đường link sau đây:

http://damtson.wordpress.com/2010/12/04/joke-f-c/

1.
Đến Berlin, thủ đô nước Đức, Plăng (Max Planck), nhà vật lý học về lý thuyết trường lượng tử quên khuấy mất là mình sẽ phải thuyết trình ở giảng đường nào. Ông vào văn phòng trường Đại học tổng hợp để hỏi. Tại đây, ông gặp một giáo sư:
- Xin bác cho biết, hôm nay giáo sư Plăng sẽ thuyết trình ở đâu ạ?
Vị giáo sư nhìn Plăng từ đầu tới chân rồi nhún vai:
- Này anh bạn trẻ, đừng đến đấy làm gì. Anh còn ít tuổi thế, làm sao mà hiểu nổi giáo sư Plăng!

2.
Victor Weisskopf nhớ lại hồi ông đến làm thư ký cho Wolfgang Pauli:
Pauli mời tôi đến Zurich. Tôi gõ cửa phòng của ông, không ai trả lời. Tôi lại gõ cửa và vẫn không có ai trả lời.
Năm phút sau, tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của Pauli:
– Ai đấy? Vào đi!
Tôi mở cửa, Pauli đang ngồi hí hoáy viết.
- Ai vậy? Tôi phải tính toán xong cái đã.
Ông ấy lại để tôi đợi thêm năm phút nữa, và lại hỏi:
- Ai đó?
- Tôi là Weisskopf.
- Ồ Weisskopf đấy à, anh là thư ký mới của tôi. Anh biết đấy, tôi là tôi muốn Hans Bethe cơ, nhưng bây giờ Bethe lại đi làm về vật lý chất rắn. Tôi không thích vật lý chất rắn, mặc dù trước đây tôi đã làm việc về lĩnh vực này. Đó là lý do vì sao tôi nhận anh.
- Vậy tôi có thể làm gì cho ngài đây?
Ông đưa cho tôi một bài toán đòi hỏi một số tính toán.
- Anh hãy đi làm cái này cho tôi!
Sau đúng mười ngày tôi trở lại gặp Pauli.
- Cho tôi xem những gì anh làm nào !
Và tôi đưa cho ông xem, ông nhìn vào kết quả và kêu ầm lên:
- Lẽ ra tôi nên nhận Bethe!

3.
Albert Einstein có lần nói với các nhà báo:
- Các ông đừng đặt vấn đề quốc tịch của tôi. Những năm còn lại của cuộc đời tôi, theo giấy tờ thì tôi là người Mỹ. Nhưng, sau khi tôi chết. Nếu như những lý thuyết của tôi đề ra là đúng thì người Đức sẽ nói tôi chính gốc là người Đức. Người Pháp sẽ nói tôi là công dân quốc tế. Nếu sau này có những chứng minh cho rằng lý thuyết của tôi đề ra còn có những thiếu sót, thì người Pháp sẽ nói tôi đã từng là người Đức và người Đức sẽ nói tôi là một tên Do Thái.


4.
Một lần vào quán ăn, Einstein quên kính nên không đọc được thực đơn, ông bèn nhờ người hầu bàn đọc hộ. Với cái nhìn đầy thông cảm, anh bồi ghé tai Einstein nói thầm:
- Xin lỗi, tôi cũng không biết chữ như ngài.

5.
Landau trong khi được hỏi về việc có xem xét Emmy Noether là một nhà nữ toán học lớn hay không, ông nói " tôi có chắc chắn cô ta là nhà toán học lớn, còn việc cô ta có là phụ nữ hay không, tôi không dám chắc "

6.
Thời gian tương đối
Một con sên đang băng qua đường thì bị một con rùa dẫm phải. Sau khi tỉnh lại trong phòng cấp cứu, con sên được hỏi về nguyên nhân của tai nạn.
"Tôi thực sự không thể nhớ" con sên trả lời "bạn thấy đấy, mọi thứ xảy ra quá nhanh."

7.
Một bệnh nhân giàu có gửi cho nhà vật lý học người Đức Rơnghen ,người tìm ra tia X để chữa bệnh. "Xin nhà khoa học gửi cho tôi một ít quang tuyến X có kèm theo lời chỉ dẫn để tôi chữa bệnh đau ngực ,tôi sẽ thanh toán dầy đủ…."
Nhà vật lý học đã trả lời như sau : "Tôi lấy làm tiếc hiện nay tôi ko có một tia X nào.Hơn nữa ,việc gửi đi rất khó.Tốt hơn hết là ông gửi cho tôi lồng ngực của ông…."

8.
Khi Einstein còn đang giữ vị trí giáo sư tại trường đại học, một hôm có một sinh viên đến gặp Einstein và nói rằng:
"Đề thi năm nay giống hệt đề thi năm ngoái" .
"Đúng vậy" , Einstein trả lời, "Nhưng đáp án thì không giống nhau đâu!"

9.
Sau khi đề ra lý thuyết của mình. Einstein đi khắp các trường đại học ở Hoa Kỳ và giảng bài ở bất cứ nơi đâu ông đến. Ông đi với người tài xế tên là Harry, người luôn ngồi ở hàng ghế cuối, chăm chú nghe mỗi khi ông giảng bài. Một ngày đẹp trời nọ, sau khi giảng bài, Einstein rời thính phòng và đi ra xe. Người tài xế gọi ông và nói:
"Thưa giáo sư, tôi đã nghe bài giảng về thuyết tương đối của ông rất nhiều lần, và nếu tôi có một cơ hội, tôi hoàn toàn có thể giảng lại bài đó!".
"Tốt quá!", Einstein trả lời, "Tuần tới tôi sẽ đi đến Dartmouth. Ở đó họ không biết tôi, anh sẽ là Einstein giảng bài, còn tôi sẽ là tài xế!".
Và thế là … Harry đã giảng bài một cách hoàn hảo, không sai một chỗ ngắt câu, còn Einstein thỏa chí ngủ ở hàng ghế cuối. Nhưng khi Harry rời khỏi bục giảng, một nghiên cứu sinh chặn anh lại và hỏi những câu hỏi chằng chịt tính toán và phương trình. Harry bình thản trả lời:
"Ôi! Câu hỏi này dễ lắm, dễ cực kì, để tôi đi gọi tài xế của tôi trả lời cho anh!"

10.
Khi tất cả các nhà vật lý đã lên Thiên đàng, họ rủ nhau chơi trò "trốn tìm". Không may vì "oẳn tù tì" thua nên Einstein phải làm người đi tìm. Ông bịt mắt và bắt đầu đếm từ 1 đến 100. Trong khi tất cả mọi người đều đi trốn thì chỉ có mình Newton ở lại. Newton vẽ 1 hình vuông mỗi chiều 1m ngay cạnh Einstein và đứng ở trong đó. Einstein đếm đến 100 xong thì mở mắt ra và nhìn thấy Newton ngay trước mặt. Einstein lập tức reo lên:
"Newton! Newton! đã tìm được Newton!".
Newton phản đối, ông ta tuyên bố rằng mình không phải Newton. Tất cả các nhà vật lý khác đều ra khỏi chỗ nấp và yêu cầu Newton chứng minh rằng ông không phải Newton. Làm sao đây ??? ??? ??? Lời giải: Newton nói "Tôi đang đứng trong 1 hình vuông diện tích 1m vuông. Điều đó có nghĩa tôi là một Newton trên 1 m vuông. Vì thế tôi là… Pascal."

2 nhận xét:

  1. Tao Châu Giang vừa post lên bài này nhé. Nhưng quên không để tên

    Trả lờiXóa
  2. @CG: Bạn nên đăng thêm 1 nhận xét nữa: "Tao Châu Giang vừa post lên nhận xét này nhé. Nhưng quên không để tên, nên bị hiểu thành nặc danh"! :-)

    Trả lờiXóa