Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Cội nguồn



Ba bỗng giật mình khi con  nói với ba
Con chẳng về đâu, về quê chán lắm
Nắng bụi, mưa bùn, đường làng thăm thẳm
Tiếng dế kêu và đom đóm lập lòe

Ba đau lòng buồn đến tái tê
Lỗi ở nơi ba lỗi từ người lớn
Cuộc sống mưu sinh không hề đơn giản
Mải lo toan ba quên mất một điều

Tuổi thơ con không có cánh diều
Không có hộp diêm dế mèn đến lớp
Không hồi hộp đợi những chiều dông, sấm chớp
Bắt con cá rô ron giữa trận mưa rào

Một viên bi màu cả nỗi ước ao
Trưa ngủ bờ tre mơ thành Thánh Gióng
Súng thụt cờ lau cưỡi nhau xung trận
Bên thắng, bên thua nhảy tắm ao làng

Con cò bay lên từ cánh đồng vàng
Vương câu ca ngọt ngào đọng lại
Ba mẹ vui nhìn theo mê mải
Bên khói sương phần mộ ông bà

Con bây giờ thành phố phồn hoa
Lớp học cao tầng, trò chơi điện tử
Ba cũng mừng nhưng vậy thì chưa đủ
Con chưa khôn khi không hiểu cội nguồn

(không rõ tác giả)
Nguồn: BMM Blog

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Forever young


MÀ VẪN KHÔNG GIÀ THÊM,
NHỮNG CHỒI NON VẪN NHÚ LÊN

Hình như càng lớn thì người ta càng ngán Tết nhất, lễ lạc. Hồi nhỏ, tôi nghe người lớn trong nhà hát đùa “Chết chết chết Tết đến rồi…”, bèn lấy làm ngạc nhiên dễ sợ. Tết đến thì vui chớ gì đâu mà chết?!

Nhưng đúng là càng lớn người ta càng sợ Tết. Ừ thì vì  phải chi tiêu hầm bà lằng nào quà cáp họ hàng, mua sắm, chơi bời… cho đủ lễ bộ ngày xuân, không sợ sao được? Rồi Tết như những hạt cát của cái đồng hồ cát vậy, rỉ rả một vài đôi bận là mình đã nhăn trán, mồi da bây giờ, hôm qua còn nhảy nhót ca hát tay cầm ly rượu, dám ngày mai đã thấy mình ngồi ghế bành giở coi hình thời trẻ lắm; không ngán sao được?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy còn thêm một lý do nữa, rằng càng già đi, người ta càng mất đi niềm hi vọng. Hồi nhỏ mùa xuân tới là áo mới, tiền lì xì rủng rẻng, tha hồ đi chơi lô tô và thức khuya uýnh bài… Đối với con nít như vậy chẳng phải thần tiên lắm hay sao? Giờ già đầu rồi, tự lo cho thân mình, nên chẳng còn nhiều đợi mong và ao ước nữa. Thích áo mới thì đi mua, thích tiền rủng rẻng thì ráng mà cày, thích đi chơi lô tô hay uýnh bài thì cứ việc, mắc gì phải chờ đến mùa xuân? Những mong muốn được đáp ứng quá dễ dàng, quá tức thời. Và dần dần, chúng ta mất đi niềm hân hoan chờ đợi cuộc đời theo cách ấy.

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Chợ tết


Ảnh: Internet

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết

 
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ gìa chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.


Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu
Con bò vàng nghộ nghĩnh đuổi theo sau
Sương trắng giỏ đầu  cành như giọt sữa.


Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ


Con trâu đứng vờ dim hai mắt ngủ
Để lắng nghe người khách nói bô bô
Anh hàng tranh kĩu kịt quảy đôi bồ
Tìm đến chỗ đông người ngồi dọn bán


Một thày khóa gò lưng trên cánh phản
Tay mài nghiên hý hoáy viết thơ xuân
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ


Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu


Áo  cụ lý bị người chen lấn kéo
Khăn trên đầu đương chít cũng bung ra
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi


Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa
Những mẹt cau đỏ chót tựa son pha
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết


Con gà trống màu thâm như cục tiết
Một người qua cầm cẳng dốc lên xem
Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh


Trên con đường đi các làng hẻo lánh
Những người quê lũ lượt trở ra về
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.


Đoàn Văn Cừ 
Nguồn: BMM Blog