Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa….
Nước Pháp xinh đẹp bên dãy An-pơ hùng vĩ nổi tiếng với loài cá Luce tuyệt ngon và cũng vô cùng hấp dẫn. Nhà nhà nghiền “món” cá này, người người thích ngắm những chú cá này…. Vậy nên người ta thi nhau bắt chúng, nuôi chúng, rồi … thịt chúng.
Tuy nhiên, đức vua Lu-i XI có tấm lòng rất đỗi nhân từ thì không muốn vậy.
Ầy, như người ta thường nói: thích 1 thứ là chiếm giữ chúng , yêu 1 thứ là đem đến cho chúng tự do. Mà đức vua thì “yêu Luce”! Thế mới khổ dân chúng!
Thế là nhà vua ban bố lệnh rằng: Kể từ nay, người người, nhà nhà không được giam cầm loài cá tuyệt diệu này nữa! Chúng đẹp, chúng “thơm”, nên chúng phải được tự do và chúng ta chỉ được ăn chúng khi chúng ta “chẳng may được ăn chúng”!
Với lệnh cấm này, nhân dân vô cùng hoang mang và nuối tiếc. Anh chàng Lolo đêm nằm mơ về Luce….
Chị nàng Napoli giặt quần áo cũng khóc thương nhớ Luce…. Thế mà!
Ở một thung lũng hoang vắng nọ, có 1 lão nông không hay biết (hay giả vờ không hay biết??? ). Chỉ biết rằng Luce xinh đẹp vẫn được ông ngày đêm chăm “bẵm và băm”….
Cho đến một ngày, đúng vào ngày 1/4, nhà vua đi qua thung lũng nhỏ, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy loài cá người yêu mến vẫn còn bị-giam-cầm trong ao-tù-dù-rộng-lớn này!
Xét thấy lão già tuổi cao sức yếu, nhà vua mềm mỏng hỏi han:
- Này lão “ngư”, sống nơi xa xôi, ngươi có hay biết nhà vua Lu-i XI tôn kính đã hạ lệnh: Cá Luce xinh đẹp cần tự do chưa ?
- Hở??? Lu – i là THẰNG-NÀO???
- Oạch!!!!
- Hở??? … ???…..
Một lão “ngư” ăn mặc xuềnh xoàng, tay chống nạnh, sứt răng, trán vêu ... mà nhìn vào nhà vua mà trỏ: Lu – i là “thằng” nào?
Nhận thấy lão “ngư” tuổi đã cao, tai đã “già”, mà đàn cá thì vô cùng xinh đẹp (chắc là “sống” với ông lão cũng khá là hạnh-phúc!!! ), nhà vua “rỏ” lòng thương cảm mà phán:
- Ầy…. lão ơi! Lu – i là THẰNG NÀY này!!!
Sau đó, phải mất một buổi từ khi con nai đi tè cho đến khi nó lặc lè về với ổ, nhà vua mới tuyên truyền xong cho lão. Mà kể ra, ông già mà cũng vui! Thực ra, lão biết chứ, biết Lu – i là ai! Và lão cũng biết chứ, biết Luce là ai!
Kể từ đó, nhà vua “tuyên truyền” rằng lấy ngày 1/4 làm ngày của những lời-nói-dối đáng yêu. Còn ông lão lại tuyên truyền rằng ngày 1/4 là ngày của những con cá đáng yêu.
Thế là người ta chả biết nghe ai, đành gọi rằng 1/4 là Ngày cá-tháng-4 hay là Ngày nói dối!
HAPPY APRIL FOOL'S DAY!
TMQ.
Nước Pháp xinh đẹp bên dãy An-pơ hùng vĩ nổi tiếng với loài cá Luce tuyệt ngon và cũng vô cùng hấp dẫn. Nhà nhà nghiền “món” cá này, người người thích ngắm những chú cá này…. Vậy nên người ta thi nhau bắt chúng, nuôi chúng, rồi … thịt chúng.
Tuy nhiên, đức vua Lu-i XI có tấm lòng rất đỗi nhân từ thì không muốn vậy.
Ầy, như người ta thường nói: thích 1 thứ là chiếm giữ chúng , yêu 1 thứ là đem đến cho chúng tự do. Mà đức vua thì “yêu Luce”! Thế mới khổ dân chúng!
Thế là nhà vua ban bố lệnh rằng: Kể từ nay, người người, nhà nhà không được giam cầm loài cá tuyệt diệu này nữa! Chúng đẹp, chúng “thơm”, nên chúng phải được tự do và chúng ta chỉ được ăn chúng khi chúng ta “chẳng may được ăn chúng”!
Với lệnh cấm này, nhân dân vô cùng hoang mang và nuối tiếc. Anh chàng Lolo đêm nằm mơ về Luce….
Chị nàng Napoli giặt quần áo cũng khóc thương nhớ Luce…. Thế mà!
Ở một thung lũng hoang vắng nọ, có 1 lão nông không hay biết (hay giả vờ không hay biết??? ). Chỉ biết rằng Luce xinh đẹp vẫn được ông ngày đêm chăm “bẵm và băm”….
Cho đến một ngày, đúng vào ngày 1/4, nhà vua đi qua thung lũng nhỏ, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy loài cá người yêu mến vẫn còn bị-giam-cầm trong ao-tù-dù-rộng-lớn này!
Xét thấy lão già tuổi cao sức yếu, nhà vua mềm mỏng hỏi han:
- Này lão “ngư”, sống nơi xa xôi, ngươi có hay biết nhà vua Lu-i XI tôn kính đã hạ lệnh: Cá Luce xinh đẹp cần tự do chưa ?
- Hở??? Lu – i là THẰNG-NÀO???
- Oạch!!!!
- Hở??? … ???…..
Một lão “ngư” ăn mặc xuềnh xoàng, tay chống nạnh, sứt răng, trán vêu ... mà nhìn vào nhà vua mà trỏ: Lu – i là “thằng” nào?
Nhận thấy lão “ngư” tuổi đã cao, tai đã “già”, mà đàn cá thì vô cùng xinh đẹp (chắc là “sống” với ông lão cũng khá là hạnh-phúc!!! ), nhà vua “rỏ” lòng thương cảm mà phán:
- Ầy…. lão ơi! Lu – i là THẰNG NÀY này!!!
Sau đó, phải mất một buổi từ khi con nai đi tè cho đến khi nó lặc lè về với ổ, nhà vua mới tuyên truyền xong cho lão. Mà kể ra, ông già mà cũng vui! Thực ra, lão biết chứ, biết Lu – i là ai! Và lão cũng biết chứ, biết Luce là ai!
Kể từ đó, nhà vua “tuyên truyền” rằng lấy ngày 1/4 làm ngày của những lời-nói-dối đáng yêu. Còn ông lão lại tuyên truyền rằng ngày 1/4 là ngày của những con cá đáng yêu.
Thế là người ta chả biết nghe ai, đành gọi rằng 1/4 là Ngày cá-tháng-4 hay là Ngày nói dối!
HAPPY APRIL FOOL'S DAY!
TMQ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét