Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Hà Nội và Sài Gòn nên học cái hay của nhau

Hà Nội nên học tập Sài Gòn về thái độ phục vụ, ý thức giao thông và ngược lại Sài Gòn cần quản lý tình hình an ninh và ngập úng tốt như thủ đô. Nếu những điều này được áp dụng hiệu quả thì người dân sẽ an cư lạc nghiệp, khách du lịch hài lòng.

 

Ảnh: Internet

Hà Nội và TP HCM là hai đô thị lớn của nước ta. Đến hai thành phố này, ai cũng nhận thấy có những điểm khác biệt. Riêng tôi nhận thấy có những điểm mà 2 thành phố nên học tập lẫn nhau. Xin nêu ra ở đây một số điều dễ nhận biết nhất.

Một số điều Hà Nội nên học tập TP HCM:

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Món quà cuối năm - Số phận kỳ lạ của Bài hát "Chiều ngoại ô Mat-xcơ-va"

Xin chia sẻ với các bạn một món quà cuối năm của anh Vũ Mạnh Cường (PTB)
TP - Nước Nga trong trí nhớ của những người Việt từng sống và học tập ở Nga cách đây mấy chục năm rất khác với nước Nga của những sinh viên Việt Nam bây giờ. Thế nhưng, bài hát "Chiều ngoại ô Matxcơva" có lẽ là một trong những điều "bất biến" trong cái "vạn biến" của thời thế, của lịch sử và xã hội.

Còn nhớ, cách đây hơn 20 năm, khi lần đầu tiên nghe bố tôi hát bài hát này, tôi, khi ấy còn nhỏ, vẫn cảm thấy rất rõ sự xúc động của người.

Người hát như thoát ra khỏi hiện thực, trở về một nước Nga riêng trong lòng mình với những chiều hè thanh vắng, nơi có dòng sông dường như đang trôi, dường như đang đứng lặng, nơi có những vườn cây im phắc suốt canh dài, và tâm hồn có biết bao điều muốn nói.

Chiều thanh vắng là đây âm thầm gió rì rào
Rừng cây chim muông lắng suốt canh thâu
Hỡi em, thấu chăng tình anh bao trìu mến
Mátxcơva bên em trong chiều vắng êm đềm

Dòng sông nước nhẹ trôi xuôi về phía chân trời
Màn đêm lung linh sáng ánh trăng soi
Vời vợi xa thoáng đưa lời đây bài ca đầm ấm
Matxcơva chứa chan vui trong chiều vắng yêu đời

Kìa em ngước nhìn ai đôi màu mắt nâu huyền
Dường như bao lưu luyến mối tơ duyên
Sao không nói nên lời, trong lòng anh nàng hỡi
Muốn chia em chung ngàn nỗi tâm tình

Vừng đông chiếu tràn lan, mây dần sáng sương tàn
Cầm tay nhau em nhé ta vui lên
Hỡi em nhớ chăng mình đêm hè bao đầm ấm
Matxcơva nhớ tới em trong chiều vắng thanh bình

Sau này, khi lớn lên, sang Nga và may mắn được ở một thành phố ngoại ô Matxcơva, tôi mới hiểu sâu sắc những cảm xúc mà bài ca mang lại. Tôi mới hiểu vì sao những người Việt như bố tôi và những thanh niên thế hệ sau này nữa, biết bao người đã hát và yêu mến "Chiều ngoại ô Matxcơva".

Và đương nhiên không chỉ người Việt chúng ta, mà bài hát còn được phổ biến khá rộng ở nhiều nước khác. Tại Matxcơva, chúng tôi đã từng cùng hát bài này với bạn bè quốc tế. Cùng một giai điệu, nhưng lời hát lẫn lộn tiếng Việt, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Ấn, tiếng Anh…

Tôi còn nhớ, các cô giáo người Nga đã kinh ngạc và cảm động như thế nào khi nghe tiết mục trình diễn đặc biệt ấy!

Những người Nga cũng yêu bài ca này. Một thời, vào cuối những năm 50 của thế kỷ trước, nó từng đứng vào top những ca khúc được đề nghị phát sóng nhiều nhất theo thư yêu cầu của thính giả.

Trên làn sóng của đài phát thanh "Mayak" (Ngọn hải đăng), có một dạo, bài hát được phát đi phát lại, cứ 15 phút một lần, và suốt nửa thế kỷ qua, giai điệu "Chiều ngoại ô Matxcơva" đã trở thành nhạc hiệu của đài, hơn thế nữa, là một trong những biểu tượng âm nhạc của đất nước Nga Xô viết.

Nhưng có lẽ không nhiều người biết rằng, xuất xứ của ca khúc kỳ diệu ấy lại rất… bình thường. Lạ hơn, người ta đã từng nói về nó như một tác phẩm thất bại!

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Hịch… Khoa học công nghệ!

Xin giới thiệu tới quí bạn đọc một bài Hịch hay. Tuy tên tác giả bài Hịch không thật rõ ràng nhưng quan trọng là nội dung của bài Hịch rất đáng để đọc và suy ngẫm.

Ảnh: Internet
Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.

Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Pháp dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.

Thật khác nào:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ …
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

19/12/2012 How to Celebrate Christmas In Newtown Connecticut

Trẻ em luôn là nạn nhân của sự điên cuồng ,Tham lam, Ích kỷ của người lớn !
Những ai có con mới dễ hiểu và thông cảm !


Thế giới nguyện cầu cho nạn nhân vụ xả súng

click-> Thiên thần và tội ác (How to Celebrate Christmas In Newtown Connecticut) <-click

Thế giới nguyện cầu cho nạn nhân vụ xả súng

Chỉ còn tuần nữa là đến ngày lễ Giáng Sinh để nhớ lại kỷ niệm Chúa Giesu giáng trần ban ân phước cho con người. Mọi người và nhất là trẻ em khắp nơi trên thế giới đang chờ đợi, mơ ước nhận được quà Giáng Sinh của cha mẹ, ông bà và ông già Noel. Những cây thông cao lớn được trang trí đủ màu sắc, hình tượng lấp lánh ánh đèn. Mọi người mong chờ đêm thánh vô cùng để chung hưởng hạnh phúc, sum họp và vui chơi. Nhưng một vụ thảm sát đã diễn ra tại trường tiểu học Sandy Hook, thành phố Newtown, tiểu bang Connecticut, khiến cả nước Mỹ bao trùm một màu tang tóc. Mọi người bàng hoàng sửng sốt. Hàng triệu trái tim vỡ nát, nước mắt của họ đã rơi xuống khóc thương cho 26 nạn nhân bị bắn chết và hung thủ cũng đã tự sát. Trong số nạn nhân bị giết có 20 thiên thần xinh đẹp, thơ ngây, vô tội đã bị cướp đi sinh mạng trong mùa Giáng Sinh an bình.

Family handout photo of Emilie ParkerSandy Hook ShootingNoah   Pozner
 Sandy Hook Hình ảnh một số nạn nhân. Ảnh: ABC News
Charlotte, Daniel, Olivia, Josephine, Ana, Dylan, Madeline, Catherine, Chase,
Jesse, James, Grace, Emilie, Jack, Noah, Caroline, Jessica, Benjamin, Avielle, Allison

Dân chúng tại Newtown đã tháo gở tất cả đèn, hoa trang trí trong nhà và ngoài sân. Mọi người mặc áo quần màu đen  và tụ tập về nhà thờ ở đường Rose tại vào tối thứ Sáu cầu nguyện cho linh hồn các nạn nhân. Nhiều nguyên thủ quốc gia trên thế giới đã gởi lời chia buồn cùng gia đình nạn nhân và nhân dân Hoa Kỳ. Tổng thống Obama đã gạt nước mắt nói rằng ông chia sẻ nỗi mất mát lớn lao này đối với gia đình các nạn nhân với tư cách một người cha hơn là cương vị của một tổng thống.
Những vòng hoa tưởng niệm, những ánh nến lung linh và di ảnh của các nạn nhân đã được đem đặt trước cổng trường. Những món quà Giáng Sinh mà tiếng khóc và những dòng lệ tiếc thương cho những thiên thần bé bỏng và những nạn nhân vô tội sẽ tiếp tục vang lên trong những đêm đông giá buốt. Niềm vui của những thiên thần nhỏ đang chờ đợi Đêm Thánh Vô Cùng đã vụt tắt. Giờ đây 27 thiên thần sẽ được khắc hình bằng gỗ đặt trên một ngọn đồi tại Newtown trong ngày 16 tháng 12 năm 2012. Xin nguyện cầu cho những thiên thần bé nhỏ và những nạn nhân vô tộ tìm được một mùa Giáng Sinh an bình trên trời cao. Chúa ơi! Amen!
Thông tín viên RFA 18 - 12 - 2012

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Ngày này 40 năm trước

Toàn cảnh diễn biến 12 ngày đêm "Điện Biên Phủ trên không" 1972

 
Cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và chống đế quốc Mỹ xâm lược của dân tộc ta đã giành được thắng lợi hoàn toàn, kết thúc bằng Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử mùa Xuân năm 1975. Để đi đến thắng lợi cuối cùng, dân tộc ta đã phải trải qua biết bao khó khăn, gian khổ, mất mát và hy sinh, đồng thời cũng đã lập nên biết bao chiến công hiển hách. "Điện Biên Phủ trên không" là một trong những chiến công như thế.
Siêu pháo đài bay B52
Siêu pháo đài bay B52
Diễn biến Điện Biên Phủ trên không 1972:

Những ngày giữa tháng chạp năm 1972, tình hình diễn biến rất khẩn trương, sôi động. Ngày 13 tháng 12, do thái độ ngoan cố, lật lọng của chính quyền Mỹ Kit xinh Giơ, cố vấn đặc biệt của tổng thống Mỹ tuyên bố đình chỉ vô thời hạn Hội nghị Pari về Việt Nam.
Ngày 17 - 12, Ních xơn chính thức ra lệnh mở cuộc tiến công bằng không quân vào Hà Nội và Hải Phòng. Chiến dịch mang tên Lainơbêchcơ II.

Về phía ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Bộ Tổng Tham mưu ra lệnh cho Quân chủng Phòng không - Không quân chuyển vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao nhất, đề phòng B 52 đánh từ vĩ tuyến 20 trở ra.

10g 30 phút, Bộ tư lệnh Quân chủng Phòng không - Không quân trực tiếp chỉ thị cho các đơn vị toàn quân chủng, đặc biệt là hai khu vực Hà Nội - Hải Phòng: "Tình hình rất khẩn trương, các đơn vị cần thực sự chuẩn bị cho bộ đội sẵn sàng chiến đấu, có kế hoạch tiếp tế đạn cho tên lửa, bảo đảm vũ khí trang bị sẵn sàng chiến đấu với hệ số kỹ thuật cao nhất; thông tin liên lạc phải thường xuyên thông suốt; tổ chức báo động kiểm tra các đơn vị".

Toàn Quân chủng Phòng không - Không quân cũng quân và dân miền Bắc đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu, quyết đánh bại cuộc tập kích đường không chiến lược bằng B- 52 của Mỹ nếu chúng liều lĩnh leo thang ra đánh phá Hà Nội, Hải Phòng.

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Không lời


Đó là blog của một người mẹ.
Chị viết rằng: “Mẹ muốn làm cho con một blog, như những người khác. Nhưng mẹ nghĩ mãi mà vẫn không viết được cái gì hay ho cả. Buồn quá!”.
Blog trống không, chỉ có vài dòng. Thỉnh thoảng là những bài viết copy và paste, lưu giữ những thông tin về nuôi dạy con. Blog hầu như không cập nhật thường xuyên.
Nhưng tôi cứ đi ra đi vào blog ấy, rất nhiều lần. Và cũng rất nhiều lần tôi thấy rưng rưng.
Tôi nghĩ đến, những entry mà người mẹ ấy không viết ra được, và có lẽ, chẳng bao giờ viết ra được. Tôi nghĩ đến, những yêu thương không thể nói thành lời.
Nếu bạn có thể nói ra, hay viết ra được những gì mình nghĩ, bạn quả thật là người may mắn. Sử dụng từ ngữ theo ý mình một cách nhuần nhuyễn đòi hỏi một năng khiếu. Và trong thực tế có nhiều người gặp khó khăn trong việc đó.
Tôi đã viết rất nhiều bài báo, vậy mà vẫn không viết nổi nhiều hơn một đoạn ngắn dành cho con trai mình. Tôi cũng không viết được về những tình cảm riêng tư của mình dành cho ba mẹ, những đứa em, và cả chồng tôi. Tôi không viết được. Có thể do tôi e thẹn, cũng có thể trong vốn từ của tôi không có từ ngữ nào đủ nặng để tôi diễn tả tình yêu của chính mình.
Vì vậy, tôi chia sẻ với sự bất lực trước từ ngữ của chị.
Thêm vào đó, ý nghĩ để cho một người – dù xa lạ hay thân thuộc – phải lên blog của tôi để tìm xem tôi nghĩ gì về họ – thay vì nghe chính tôi nói – quả thật khiến tôi khó thẩm thấu.
Đã mấy lần tôi muốn chia sẻ ý này với người mẹ ấy, bằng cách comment trong blog của chị. Nhưng tôi vẫn ngần ngừ, gõ rồi lại xoá, vì sợ rằng nếu không khéo léo, lời chia sẻ của mình sẽ có vẻ gì trịch thượng, như kiểu động viên của một người chuyên viết lách dành cho người không chuyên viết lách vậy. Nên tôi viết entry này trong blog của mình.
Tôi tin rằng không có người mẹ hay người cha nào yêu con mình nhiều hơn so với những người mẹ hay người cha khác. Không nhất thiết phải có một trang web cho con, hay một blog cho con, để chứng tỏ rằng ta yêu nó biết dường nào. Nếu tôi có thiết kế một trang web dành riêng cho con trai mình, thì đó chỉ là một thú vui thoả mãn ý thích của chính bản thân tôi mà thôi. Trang web đó, đối với tôi, bản thân nó không đại diện cho tình mẫu tử, thậm chí không thể hiện một phần nào của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, là thứ riêng tư giữa tôi và đứa con của tôi, giữa bạn và (mỗi) đứa con của bạn. Điều duy nhất chúng ta cần, là con của chúng ta hiểu và cảm nhận được rằng: ta yêu nó. Nếu cả thế giới này đều biết điều đó, trong khi bản thân con không cảm nhận được thì tất cả sẽ thành vô nghĩa.
Và tôi tin rằng mỗi ông bố bà mẹ đều có cách riêng, hoặc mỗi chúng ta sẽ tìm được cách riêng để thể hiện điều đó. Bởi mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng biệt, và mỗi đứa, sẽ tiếp nhận tình yêu theo cách riêng của chúng.
Có những người mẹ yêu con và viết rất hay về tình yêu của mình dành cho con, thì cũng có những người mẹ yêu con và không thể thốt nên lời, như chúng ta vậy.
Thế cho nên, chẳng có gì phải buồn khi không viết được những entry đầy tình cảm. Ta yêu con, và ta chỉ cần nói điều đó với con, với chính con chứ không phải là bất cứ ai khác.
Đôi khi, thậm chí, không cần phải bằng lời.

Đặng Nguyễn Đông Vy

Ảnh minh họa: Mother and Child – Brett Rogers 
Nguồn bài: BMM Blog

Blog ra đời như thế nào?


Giờ đây, blog đã trở nên quá quen thuộc với cộng đồng Internet trên khắp thế giới. Nhưng trong số những người đã đọc hoặc đã làm blog, có lẽ không phải ai cũng biết blog đã ra đời như thế nào?

Trước khi thú viết Blog trở nên phổ biến, cộng đồng Internet chia sẻ quan điểm, tâm tư tình cảm của mình qua nhiều hình thức như Usenet, mail lisl, hệ thống bảng tin (BBS)...

Theo Wikipedia, năm 1994, những blog ầu tiên đã xuất hiện trên Internet. Justin Hall (sinh năm 1974 tại Chicago - Mỹ) được coi là một trong những người viết blog đầu tiên trên thế giới. Hall đã viết blog liên tục trong suốt 7 năm, kể từ năm 1994, thời kỳ Hall còn là một sinh viên của tường Cao đẳng Swarthmore (Bang Philadelphia).

Thủa ban đầu, người ta gọi blog là loại nhật ký trực tuyến (online diary). Thuật ngữ Weblog do Jorn Barger đặt ra ngày 17/ 12/ 1997. Còn dạng viết tắt là blog xuất hiện vào tháng 4 hay tháng 5 năm 1999 khi Peter Merholz chơi chữ bằng cách tách Weblog thành We blog (chúng ta viết Blog) và ghi lên thanh Sidebar trên blog Peterme.com của mình. Thuật ngữ này lập tức được cộng đồng blog chấp nhận và được dùng dưới cả hình thức danh từ và động từ.

Tốc độ phát triển của blog trên Internet nhanh đến mức kinh khủng. Chẳng hạn, site Xanga (ra đời năm 19996) chỉ có 100 blog vào năm 1997 nhưng đến tháng 12/2005, số lượng này đã lên đến con số 50 triệu. Hiện tại, khó có thể biết chính xác hiện nay trên thế giới có bao nhiêu blog. Căn cứ vào số liệu các blog được hình thành tại các host lớn trên thế giới, The Blog Herald công bố tổng số blog vào tháng 10/ 2005 là hơn 100 triệu blog.

(Theo VTV)

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Đón bạn Thúy Hương và ăn món Mầm đá chất lượng không cao lắm!

Lớp gặp bạn Thúy Hương, từ "bển" về thăm quê nhà, hôm thứ Sáu, 7/12/2012.
Địa điểm: Trung Nguyên Café, bên hông Nhà hát Lớn Hà Nội.

Theo những người trong cuộc, "...cả bọn phải đợi ở quán rất lâu, phục vụ rất chậm và không chuyên nghiệp, nhầm lẫn lung tung cả, đồ ăn ở đấy chán nữa. Chắc chỉ ngồi cafe để ngắm cảnh xung quanh là được thôi...". Vì vậy admin quyết định đặt tiêu đề của post là "Đón bạn Thúy Hương và ăn món Mầm đá chất lượng không cao lắm!".

Mời các bạn xem lại những hình ảnh của buổi gặp mặt này. Bạn Thúy Hương trông rất khác so với thời đi học, khi đó còn để tóc dài, tết đuôi sam 2 bên.

Xin lỗi các bạn vì không thể post thông tin sớm hơn.

Thân mến.

Từ trái sang phải: Thúy Hương, Hồng Vân, Thanh Hương.