Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Nhan sắc tháng Ba

Phan Thanh Bình

Qua email em hỏi :” Tháng ba, Hà Nội có màu gì anh nhỉ? “. Tôi bật cười trước màn hình vi tính vì câu hỏi vẫn vẹn nguyên sự lãng mạn ở nơi em, dù giờ đây không còn ở lứa tuổi hai mươi, cũng chẳng còn ở chung trong không gian cư xá. Lại hiển hiện trong tôi là khuôn mặt trái xoan, đôi má lúm đồng tiền cùng mái tóc thề luôn xoã ngang vai. Hồi đó, tuy không ngồi cùng bàn nhưng ngày nào chúng tôi cũng nhìn thấy nhau vì cả hai cùng học một khu giảng đường. Ra chơi em thường lúng liếng đôi mắt nghuýt dài mỗi khi thấy tôi đứng hàn huyên với những cô bạn cùng lớp. Thưở ấy…Cách đây quãng chừng sáu năm, trong lớp em vẫn nổi tiếng là cô gái lãng mạn: thích đi trong mưa, thích sướt mướt trong những tiểu thuyết tình cảm đẫm đầy nước mắt cùng vô số cử chỉ của một nàng tiểu thư được gia đình cưng chiều. Em thường viết những tản văn về màu của trời tháng Tư, của âm thanh gió mùa Đông bắc, của màu nắng xuân và mưa phùn trong cư xá – nơi em sống, gắn bó với bao kỷ niệm. Nói chung, em hay nghĩ về những điều mà bạn bè cùng trang lứa không nghĩ đến hoặc đúng hơn, không buồn nghĩ đến. Em yêu sự viển vông, thích sống trong hoài niệm với những điều tựa như là hư không. Sự lãng mạn của tuổi hai mươi ấy đã khiến em trở thành nổi tiếng trong khoa, được nhiều chàng trai săn đón…

…Bây giờ đối diện với màn hình vi tính, trước câu hỏi mênh mông của em tôi hồi hộp nhớ lại những trang đời ký ức đi qua…Thế là đã lâu lắm rồi tưởng chẳng còn duyên may gặp gỡ, bởi em ra trường lại lập tức đi du học nước ngoài, thế mà hôm nay check mail tình cờ lại nhân được thư của em. ” Tháng ba Hà Nội có màu gì anh nhỉ? “. Bức thư viết không dài, nhưng vừa giống một lời trách thầm vừa như một “thông điệp” cho biết rằng em vẫn nhớ…Thư viết tròn trịa như một đoản văn với vài ba thông tin và một câu hỏi như thôi thúc người nhận phải viết dài, viết kỹ về một tiết trời bảng lảng mưa xuân mỗi khắc đêm về. Về một Hà Nội ngàn xưa với lớp lang văn hiến mà có đi sâu cắt nghĩa cũng khó bao giờ thoả lòng mong ước. Câu hỏi như một lời trần tình muốn trải lòng mình trong không gian quên hương từng phôi thai biết bao kỷ niệm. Qua email, tôi không nhớ rõ mình đã gõ những gì lúc đó để gửi nhanh cho một người bạn thân xưa. Không nhớ kỹ nhưng vẫn còn nhớ rằng mình đã viết về Hà Nội còn đậm hương xuân. Một Hà Nội của những phố cây ngăn ngắt xanh, thi thoảng lại được điểm tô bằng mấy cây hoa sưa trắng muốt. Một Hà Nội vẫn có nắng, gió, và cữ này, những cây hoa sữa dọc quanh các phố đã buông chùm quả tựa những cánh mành buông hờ hứng gió. Còn những cây bàng góc phố đã thôi thời lá đỏ để dồn nhựa sống cho những chồi non đang nhú. Trời tháng ba không biếc xanh nhưng sắc hồng của những đôi má thiếu nữ Hà Thành đang thướt tha váy áo, rộn rã tiếng cười thì vẫn làm nôn nao lòng người, vẫn làm đắm say biết bao kẻ vẫn tự cho mình là phái mạnh. Thời tiết tháng Ba Hà Nội như một cô thiếu nữ có nhan sắc nhưng đỏng đảnh : lúc bừng sáng mỹ miều, khi lại trầm tư thâm u bí ẩn…

Tháng Ba, Hà Nội có quá nhiều điều thay đổi, có quá nhiều cái mới. Những quán xá, những cửa hiệu sang trọng mọc lên, những sửa chữa tôn tạo, và thành phố bắt đầu thực hiện dự án kè bờ sông Tô Lịch, sông Sét, sông Lừ… Không biết sẽ kể gì để thỏa một người bạn đã có ít nhiều kỷ niệm với Hà Nội giờ đang ở xa. Nhưng tháng Ba Hà Nội, chắc chắn không thể thiếu màu của hoa, nhất là hoa hồng. Ở cái ngưỡng cửa bước vào thiên niên kỷ mới này, Hà Nội cũng ngập tràn trong nhan sắc của các loài hoa đến từ những quốc tịch khác nhau đua chen quanh phố. Chỉ một bông hồng thôi nhưng chỗ này là hồng Đà Lạt, bên kia là hồng Hà Lan, góc này là hoa của vùng Nghi Tàm, chếch ra chút nữa là hoa của vùng Mê Linh – Vĩnh Phúc. Hoa có mắt ở khắp nơi: trong công viên, trên ngã tư ngã năm đường phố, hoa chen đua trên những chiếc xe đạp lách quanh phố xá, hoa nhẩn nha thả bộ cùng bước chân người gánh hàng hoa vào chợ. Hoa đua sắc trong những cửa hiệu chuyên bán hoa tươi ở phố Kim Liên, Hai Bà Trưng, Ngô Thì Nhậm, Lê Hồng Phong… rồi trước các cổng trường đại học, trong khuôn viên cư xá sinh viên. Ở Hà Nội, tháng Ba có thể coi là tháng của hoa. Trong năm, dường như chưa bao giờ Hà Nội lại ngập tràn trong hương sắc của muôn hoa như bây giờ. Hoa hân hoan trong tay các chàng trai, cô gái để hòa vào niềm hạnh phúc của ngày mùng Tám tháng Ba. Sắc màu của tháng Ba khó có thể vẽ đủ trong một bức tranh mà lại bị khuôn định bởi kích thước rộng dài. Chỉ thấy lấp lóa, chói gắt hoặc điệu đàng lãng mạn khi những người đàn ông xúc động dâng hoa tặng bà, tặng mẹ, tặng chị, tặng người yêu…

Còn một thứ hoa nữa tôi nhớ đã viết trong phần cuối bức thư. Đó là sắc đỏ tinh khôi của những bông hoa gạo. Mới chớm bước vào tháng ba, những cây hoa gạo hiếm hoi còn sót lại trong lòng thành phố như ở mép Hồ Gươm, trong khuôn viên trường Trần Phú cũng chưa bung hoa rực rỡ. Ngước nhìn cây gạo đầu tháng ba thi thoảng mới gặp màu hồng le lói…Tôi có nhắc tới những bông hoa gạo ấy trong email, bởi biết chắc rằng, ở nơi em đang sống khó mà tìm ra một bóng hình cây gạo. Và hơn thế, để gửi một niềm hy vọng làm ấm lên những kỷ niệm quê hương nơi trái tim của một con người xa quê và lãng mạn…

” Tháng ba Hà Nội có màu gì anh nhỉ? “.

Lời rằng, tháng Ba, Hà Nội vẫn có một đóa hồng nhung thắm đỏ…

Nguồn: BMM Blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét