Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Tháng ba hoa gạo

Tháng ba, hoa gạo đã về, nụ cười con gái gieo vào trời xanh.

Vũ Thị Thanh Bình

Ngày nối ngày, mùa nối mùa, cứ thế trôi đi... có người con trai nào chợt nhớ đến mà hỏi em về màu hoa gạo? Tháng ba, hoa gạo đã về, nụ cười con gái gieo vào trời xanh. Ai bảo anh là tháng ba trời xanh? Tháng ba đỏng đảnh, khó chiều như một thiếu nữ đẹp người mới lớn, ý thức được cái đẹp của mình mà ra sức làm mình làm mẩy. Trời tháng ba lúc đầy nắng, lúc lại sương mù u ám. Ngày tháng ba lúc hanh hao, nóng nực, lúc lại nồm ẩm, lạnh run người.

Đi giữa tiết tháng ba, người ta dễ trở mình, dễ ốm vặt và nhiều khi bức bối vô cớ trong lòng mà giận lây người khác. Nhưng những thứ hờn giận đấy cũng sẽ chẳng lâu dài. Người ta nhanh chóng quên hết bực dọc khi nhìn thấy một nụ cười con gái duyên dáng, vô tư. Cũng như quên cả mưa nắng tháng ba thất thường khi thấy hoa gạo đỏ.

Em sẽ chẳng giận anh vì đã tham lam kéo thêm màu trời xanh gán vào tháng ba cho hợp với sắc hoa cháy bỏng. Em biết người đàn ông nào cũng thế, hay yếu lòng trước những cái đẹp vu vơ. Chỉ cần anh nhớ mỗi độ tháng ba về, có loài hoa đang thắp cả trái tim lên thành lửa. Hoa đã đỏ trên những cành khô, lửa khát khao, lửa dại khờ. Cháy vội hết cả mùa xuân tuổi trẻ.

Mùa hoa gạo sẽ qua nhanh lắm đấy. Một buổi anh giật mình trước góc cuối trời đã rực màu cánh hoa đỏ ánh lên, tự nhủ ngày mai, ngày kia sẽ tìm đến tận nơi xa xôi ấy. Thế mà mải miết với công việc, với những toan tính đời thường bất tận cuốn đi, chưa hết tháng ba, đến ngày mai, ngày kia đó của anh, cả mùa hoa đã tan biến tự lúc nào.

Anh đừng vội lầm màu hoa ngạo nghễ cháy như thách thức đất trời ấy, cánh hoa cứng cáp dãi dầu sương gió trên những cành cao trơ trụi ấy với sự trường tồn. Đã sinh ra trong thân phận một loài hoa, làm sao tránh khỏi sự vô thường? Tưởng rằng cứ gan góc, cứ lỳ lợm, cứ kiêu hãnh ngẩng cao đầu là sẽ bước qua hết những yếu đuối? Đến lúc tàn lụi, rụng rơi mới biết là mình cũng dễ vỡ, dễ đau. Đóa hoa mới rụng còn đẫm sương đêm vẫn run rẩy giữa tay người.

Hoa tàn rồi còn nuối tiếc cháy đỏ trên cỏ xuân mươn mướt, cho tận một kiếp đời. Tháng ba, mùa hoa gạo, nhắc em về trái tim mình cũng có lúc mong manh, yếu đuối, nhắc anh về nụ cười có lúc đã cháy, đã tắt như một giấc mơ.

Vài nét về tác giả:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét