Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Tình bạn

Xin chia sẻ với mọi người một bài viết của một người bạn thân thiết. Người bạn này không học lớp Nga2 bọn mình nhưng cũng gắn bó nhiều với một số bạn lớp ta. Câu chuyện bạn và các bạn 12A Việt Đức cũng đáng để chúng ta tham khảo. Cảm ơn nhiều - PTB
Đời học sinh hẳn ai cũng từng có mấy dòng lưu bút của bạn bè trước khi chia tay, nước mắt cũng ngân ngấn lệ vào ngày ra trường.  Vậy mà tôi chẳng có lưu bút, chẳng khóc vào ngày ra trường mặc dù tôi là một đứa khá sôi động, nghịch ngợm, ham vui những cũng rất mau nước mắt...  Không phải vì tôi vô tâm, không phải vì tôi không yêu quý trường lớp, thầy cô, bạn bè mà đơn giản tôi tin chắc ra trường tôi vẫn sẽ có các bạn ở bên nếu tôi thực sự mong muốn song hành cùng họ.  Điều này đã được khẳng định thật chính xác sau 25 năm kể từ ngày tạm biệt mái trường phổ thông. 
Vào đại học, ra trường, đi làm, lấy chồng có con… từng ấy việc hệ trọng của một đời người đã cuốn tôi xa phần lớn các bạn phổ thông, gần như mất liên lạc trong nhiều năm tháng và suốt thời gian đó sự bận bịu cũng không làm tôi băn khoăn các bạn thương mến của tôi giờ ra sao….  Tôi chỉ còn giữ liên lạc với rất ít bạn trong cả cái tập thể 12A đông đúc đáng yêu đó. Thậm chí như với Yến béo, Hồng Anh, Quỳnh Anh A…là mấy người bạn gái có rất nhiều kỷ niệm thân thiết với tôi suốt 3 năm cấp 3 mà tôi cũng không hề gập mặt cả chục năm trời... 
Rồi đến một ngày, mẹ lâm bệnh và ra đi mãi mãi tôi mới hiểu được mẹ thật hạnh phúc và may mắn vì trong lúc ốm đau chuẩn bị từ giã cuộc đời, ngoài gia đình mẹ còn luôn có bạn bè thân thiết bên cạnh.  Những câu chuyện thời thiếu nữ xa xưa với trường với lớp với những mối tình đầu chính là liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất giúp mẹ vượt qua nỗi đau bệnh tật.  Ánh mắt mẹ rạng ngời mỗi lần gập bạn cũ, nụ cười nở trên môi thật ngọt ngào, trẻ trung khi họ cùng nhau sống lại thời tuổi trẻ.  Ngày tiễn mẹ, bạn bè của mẹ đã đến rất đông và tôi đã thật tự hào vì mẹ đã được yêu mến biết nhường nào.  Mẹ ra đi để lại cho tôi một sự trống trải vô tận, và chính những ngày tháng gian khó đó đã thôi thúc tôi tìm lại bạn cũ, những người bạn yêu quý của 12A đã gắn liền kỷ niệm với mẹ và tôi cũng muốn được sống, được hạnh phúc, được nhiệt thành như mẹ, được cho và nhận tình yêu chân thành vô bờ bến của gia đình và bạn bè. 
Trời không phụ lòng người, 12A của tôi đã tìm thấy nhau từ hồi đó và giờ đây sau 25 năm chúng tôi cùng nhau quy tụ lại dưới một mái trường cũ, cùng khoác trên người mầu tím hoài niệm để cùng thương, cùng nhớ, cùng yêu cái thời hoa đỏ ngày xưa.  Chẳng có tình bạn nào như tình bạn thời đi học, có những bạn hàng chục năm không gập mà giờ gập lại thấy vẫn gần gũi thân thương như ngày nào.  Chẳng ngôn từ nào miêu tả được cảm xúc của con người cho chính xác, chỉ biết sau 2 ngày sống cùng nhau, chúng tôi trở về cuộc sống hiện tại mà lòng ngơ ngẩn nhớ thương.  Cuộc đời thật có ý nghĩa vì ta luôn có bạn bè ở bên.  Xin cám ơn bố mẹ, cám ơn các bạn đã cho tôi một cuộc đời tuyệt đẹp này.
Một ngày thu Hà Nội, 28/8/2012
LTT

1 nhận xét:

  1. Cảm ơn chị PTB nhiều lắm lắm, bài viết thật cảm động và ý nghĩa. Cho phép em chia sẻ bài viết này với bạn bè xưa, chị nhé.

    Trả lờiXóa