Chồng tôi mắc một cái tội cực to là vô tâm và không ghen.Từ yêu đến khi cưới, lão mặc nhiên không bao giờ hỏi tôi những chuyện đã qua, cũng không mảy may để ý việc tôi giao thiệp với người khác giới thế nào, đi ăn trưa với ai, họp hành công tác với anh nào. Có đợt tôi được phân công làm việc theo cặp với một cậu người Úc suốt hai năm, mỗi năm đi công tác với nhau hơn 3 tháng khắp các tỉnh, tưởng hắn sẽ hỏi han để ý, nhưng hắn cũng chẳng thèm ỏ ê gì, còn tỏ ra rất chi hồ hởi động viên vợ phát triển sự nghiệp.
Tối đến, vợ khẽ khàng ngồi xuống cạnh chồng, quàng tay ôm âu yếm, thì bị hắn tạt cả xô nước đá vào mặt:
- Bỏ cái tay ra ngay! Bố đang lau ống kính, mẹ mày làm xước ống kính của bố giờ!
Cái kiểu tửng từng tưng của hắn khiến tôi phát điên, lòng tự ái đàn bà bị tổn thương trầm trọng. Á à, hắn coi mình chỉ như khoai lang héo vứt xó bếp, không giữ cũng chẳng mất. Được, để xem!
Tôi bắt đầu cùng mấy nàng bạn hẩu bàn nhau chọc tức để hắn ghen.Sáng đi làm, tôi ăn mặc chải chuốt bất thường, tô thêm tí son môi, phủ tí phấn má, kẻ mắt, chuốt mascara. Ông lão trố mắt nhìn vợ.
- Hôm nay lại có sự kiện hả vợ?
- Không, hôm nay anh A mời em ăn trưa!
- Thế à, ăn nhiều vào nhé, gọi cả tôm hùm ấy.
Rồi lão quay đi lẩm bẩm:
- Đúng là thằng dở, mất toi một bữa chẳng xơ múi gì!
Trưa hôm ấy, tôi đi ăn thật, nhưng với hội đồng tư vấn xồn xồn teng gồm 3 mụ có chồng vô tâm. Hiền Nở, thủ lĩnh của cả hội lên tiếng.
- Nhẹ nhẹ cấp độ một thế này không ăn thua rồi mày. Giờ phải gây chú ý bằng action cấp độ 2.
Tối hôm đấy, lão đi đánh bóng về rõ muộn. Lại bóng thì ít mà bia thì nhiều với mấy ông đanh đá giỏi bắt nạt vợ đây mà! Theo đúng kịch bản của Nở, tôi dỗ bọn trẻ đi ngủ sớm, đóng cửa phòng chặt, rồi xù tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mở sẵn chai Vốt-ca Hà Nội, vẩy lên người cho nồng nặc mùi rượu, tắt đèn ngồi im trong phòng khách. Vừa nghe cạch cửa, tôi liền nốc một ngụm rượu cay xè, rồi vờ say ngồi ngật ngưỡng trong phòng. Lão vào nhà, bật đèn, giật thót cả mình vì nhìn thấy vợ trong tình trạng như con dở. Tôi bắt đầu cái giọng lè nhè:
- Em nói cho anh biết nhé, anh cứ đi thế này, em đi ngoại tình cho anh biết! Mà anh không coi em ra gì hả? Được! Đầy người thích em nhé!
Chồng tôi sững người, vì hắn chưa từng thấy vợ hắn thế này bao giờ. Còn tôi run bần bật, vì cũng chưa từng diễn thế này. Bỗng mắt hắn dính chặt vào chai rượu tôi cầm trên tay, rồi bật cười ha hả.
- Tôi xin bà, lại đứa nào nó xui hả. Chai rượu còn đầy nguyên thế này, có mà bà xức nước hoa rượu chứ say xỉn cái gì. Đồ dở hơi!
Bị bóc mẽ, vừa xấu hổ, lại ấm ức vì làm gì cũng bị hỏng. Tôi bật khóc nức nở. Chồng tôi đi đến gần vợ, ngồi xuống, ôm vợ vỗ về. Tôi ào ào tủi thân:
- Anh thích hội bóng với hội ảnh hơn em chứ gì! Em đau lòng lắm đấy! Tối về chỉ muốn có vợ có chồng, con cái cả nhà với nhau. Anh về muộn thế này, em tủi thân lắm. Mà em là đàn bà, cũng thèm ngọt ngào với lại nịnh nọt, vậy mà anh chả bao giờ thèm…huh u…!
Chồng tôi im lặng hồi lâu, rồi dịu dàng:
- Ừ, biết rồi, anh sẽ điều chỉnh. Nhưng có gì thì cứ nói thẳng với anh, chứ đừng bầy trò thế này. Mà em có biết nói dối với diễn đâu, đồ dở hơi!
Chả biết thế nào, chứ sau vụ đấy, chồng tôi đỡ vô tâm và ham tụ tập hẳn. Tối tối, hắn cũng không còn lôi mấy cái máy ảnh dở hơi ra lau lau với xịt xịt nữa mà ngồi chơi với vợ và bọn trẻ.
Hội đồng tư vấn xồn xồn teng của tôi ra sức phân tích với giải thích, hội trưởng Hiền Nở thì khăng khăng đấy là nhờ kịch bản thâm sâu của nó.Tôi chỉ im lặng, giữ bí mật của riêng mình.
Tháng 7 năm 2012
Phạm Việt Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét