Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Thi thoảng

Thi thoảng, vào những ngày nắng đẹp, khi không thể chạy rong ngoài phố, chọn mua một cuốn sách mới ở Nguyễn Xí rồi túc tắc sang Tràng Tiền ăn một cái kem va-ni hay ngồi nhâm nhi một tách cà phê và ngắm phố, tôi tự thưởng cho mình một track nhạc hay và tách trà nhài xanh thơm nóng. Đời bình yên như một khoảng trời xanh!

Thi thoảng, khi cả ngày tất bật mà mãi không hết việc, đầu bẩn tóc rối và người ngợm lôi thôi, tôi ôm con vào lòng thật chặt, bỗng thấy hài lòng vì đã được làm một người đàn bà bình thường đúng nghĩa, được nấu ăn giặt áo, được giận được thương, được yêu được ghét, được nằm bên chồng con ngủ ấm áp trong những đêm mưa, được ra oai mắng con trai ở bẩn, con gái học lười.  Các con tôi là tuổi trẻ và hy vọng mà chúng tôi để lại, như bố mẹ, ông bà đã để tuổi cho con. Tự thấy mình may mắn vì trong nhà có cả bước chân người già và tiếng cười con trẻ.

Thi thoảng, những lúc thật buồn, những lúc lòng trùng xuống và thế giới tối tăm, chỉ muốn nằm xuống và không thức dậy, hay vào những khoảng lặng khi bão dông đang cuồn cuộn tới, tôi gọi điện cho mẹ và kể những chuyện vui. Giọng nói của mẹ là đủ để tôi thấy sự hồi sinh của một cây xanh từng bị bão lũ vùi dập mà vẫn quyết đi đến tận cùng cuộc sống. Ừ, nếu không có những đoạn bão dông, thì sao ta biết yêu thương ngày nắng đẹp.


Thi thoảng, chỉ thi thoảng thôi, khi thấy tuổi trẻ ra đi, tôi tự an ủi rằng sự khôn ngoan đang tìm đến. Tôi đang được già đi cùng những người mình yêu quý, sống cuộc đời tôi muốn, lấy người tôi yêu, được làm mẹ và chọn cách sống của riêng mình. Thế nên, những ngày đã qua và những ngày đang đến, đều xứng để tôi trân quý như nhau.

Chào một ngày vui, chào những gì đang tới!

Phạm Việt Hà

Ảnh: Internet

1 nhận xét: