Tháng Tư về, gió chưa hát mùa hè, nhưng
tôi đã bắt đầu thấy nhớ nhung những giấc mơ nào xa lắm. Về hoa loa kèn
trắng tinh khôi, về Hà Nội những ngày bỏng nắng, và về chúng ta. Làm sao
cho tôi được quay về ngày đó, được bạn chở đi trên chiếc xe máy cà tàng
xuôi dọc theo các con đường hối hả của thành phố mới quen, nói đủ các
thứ chuyện vẩn vơ trên đời. Bạn có nhớ không? Tuổi trẻ của chúng ta ở
đó. Tuổi trẻ của chúng ta đã có những ngày tháng đó. Chúng ta đã từng
nghe thấy tiếng khóc thanh xuân nhói lòng của nhau, giữa lúc đô thị lên
cơn sốt hầm hập. Tôi sẽ không quên. Sẽ không bao giờ quên. Rằng chúng ta
đã có một mùa hè như thế.
+
Thỉnh thoảng tôi cũng muốn viết về Hà
Nội. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn nói cho em biết, rằng đôi khi, chỉ gọi
tên Hà Nội thôi, tôi đã thấy chùng lòng. Không phải nơi chôn rau cắt
rốn, không phải nơi gắn bó tuổi thơ, Hà Nội đối với tôi chỉ giống như
người chủ nhà đối với tên khách trọ. Nhưng tôi đã phải lòng cô chủ nhà
ấy, từ lúc nào không hay. Vào một buổi sáng mùa đông đi làm, ngắm nhìn
màn sương mờ mờ giăng trên các nóc nhà xiêu vẹo biển quảng cáo. Vào một
buổi tối mùa hè an nhàn, ngồi cạnh bạn bè, hít hà hương cà phê thơm nồng
tỉnh thức. Vào một buổi đêm khuya sau cơn mưa, xách xe ra khỏi nhà,
chạy lên Bờ Hồ trà đá, tận hưởng vẻ yên tĩnh của một thành phố ngủ say.
Vào một ngày hoa sưa nở. Vào một ngày loa kèn bỗng trải trắng các thúng
hoa rong ven đường.
Tất cả tất cả, tôi cứ yêu Hà Nội dịu
dàng như thế. Như một gã si tình yêu một nàng thơ. Dù rằng, nàng thơ ấy
chẳng bao giờ là của tôi, em ạ.
+
“Tiếc quá, mùa loa kèn thì ngắn mà hạ lại chóng tàn.”
Nhưng em, tôi vẫn yêu loa kèn, nhiều lắm.
.JJ.
Nguồn: BMM Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét