Bên ngoài khung cửa sổ của một phòng bệnh là bầu trời xanh ngắt, nắng vàng rực, lá bàng non xanh mướt bóng mượt đầy sức sống, đối nghịch hẳn với không khí âm u, ngột ngạt đông người trong một không gian quá hẹp so với số lượng bệnh nhân cùng người nhà nằm đứng ngồi xen kẽ. Sự ngột ngạt không phải chỉ do bầu không khí nóng bức giữa chiều hè tháng 6 mà nó ngột ngạt bởi cả sự căng thẳng của những người mang bệnh hiểm nghèo cùng sự mệt mỏi đau đớn kéo dài và tuyệt vọng… Bên ngoài hành lang phòng bệnh lượng người và không khí oi nồng không giảm đi chút nào. Trong vòng có 15 phút, tôi choáng váng vì những câu hỏi không ngớt của bệnh nhân lẫn người nhà đặt ra cho một vị bác sỹ đang đi thăm khám bệnh. Rất nhiều câu hỏi được lặp đi lặp lại có phần hơi "ngớ ngẩn" và vị bác sỹ kia vẫn kiên nhẫn trả lời cho dù cũng không được vui vẻ lắm (nếu là tôi chắc chắn tôi đã cáu lắm rồi)… Thế mới thấy khâm phục các bác sỹ y tá nhà mình phải làm việc trong một môi trường mà chỉ mới nói đến khía cạnh physical đã thấy khắc nghiệt gấp ngàn lần so với lũ văn phòng sở tây như tôi hàng ngày ngồi điều hòa trung tâm mát lạnh, được trang bị tận răng những trang thiết bị làm việc cơ bản và hiện đại. Trà, café, bánh ngọt lúc nào cũng đầy ắp sãn sàng phục vụ các anh chị trong suốt 8 giờ vàng ngọc…Vậy mà khi gập nhau lũ chúng tôi chả mấy khi cám ơn Trời Phật đã cho mình một công việc tốt với một mức lương không thể gọi là giầu có nhưng khá thoải mái để sinh nhai, một môi trường làm việc hết sức comfortable mặc dù thời đi học sức học của mình cũng chỉ đạt loại trung bình khá… Tôi có khá nhiều bạn bè thân thiết là bác sỹ giỏi cỡ trưởng phó khoa trở lên. Khi gập họ tôi chỉ thấy họ toát lên sự thành đạt khá giả, vui vẻ và yêu nghề chứ chưa bao giờ thấy họ phàn nàn về những khó khăn vất vả mà họ phải đối mặt hàng ngày. Chả như chúng tôi, cái lũ văn phòng sở tây ấy hơi một tí là kêu ca bận rộn, rồi môi trường làm việc không chuyên nghiệp, rồi hay phải đi công tác nhiều (mà thực ra mỗi chuyến công tác là một lần du lịch miễn phí tất nhiên là sau hàng giờ hard working nhưng cũng bõ công lắm), rồi nhiều thứ 'than vãn" khác nữa mà tôi không tiện liệt kê ra đây he he.... Điều quan trọng nhất mà tôi nhận ra đó là niềm đam mê của mỗi bác sỹ y tá. Nếu họ không có niềm đam mê y đức thử hỏi sao họ có thể miệt mài học tập suốt 6 năm đại học vất vả, rồi 3 năm nội trú, rồi mấy năm tu học nâng cao và cả đời học tập để là niềm hy vọng, là vị cứu tinh của những người bệnh… Trong khi đó số người đi làm điều hòa mát lạnh như tôi mấy ai có niềm đam mê nghề nghiệp hay đa phần đi làm chỉ để lĩnh lương, để kiếm sống, để đầu óc đỡ tụt hậu và đơn giản hơn nữa là đi làm để không bị bố mẹ chồng "khinh" ha ha ha… Cũng may mà tôi ngộ nhận ra điều này khi chưa quá muộn nên tận đáy lòng tôi rất cảm phục những con người tất tả trong tà áo trắng đi thăm khám bệnh nhân, miệt mài từng trang sách dầy đặc chữ tây bất kể khối não không còn nhanh nhậy như thời 18, đôi mươi…Và từ đó tôi thực sự thấy mình thật may mắn...
LTT - Trưa hè Hà nội ngày 26/06/2012
Ảnh: internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét