Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Gánh vàng đi đổ sông Ngô?


Bữa cơm trưa ồn ào náo nhiệt. Hơn 20 cái miệng đủ mọi thành phần thi nhau cập nhật thông tin Đông Tây Kim Cổ.

Mẹ già nghễnh ngãng ngồi góc giường ngắm miệng các con, thỉnh thoảng cười vu vơ.
Mấy đứa trẻ thì thầm:" Chẳng hiểu cái gì đâu, cứ cười lấy lệ thế thôi", rồi nhấm nháy nhìn nhau.

Câu chuyện lan man từ học hành, yêu đương, chợ búa, giá cả đến bài ngoại cổ xúy nội.

Lúc này, nụ cười 89 mùa xuân của mẹ bỗng trở nên sáng rỡ.

Mẹ vẫy vẫy tay ra ý gọi một đứa cháu tới gần. Nó cười tủm tỉm nói to:" Bà cho cháu tiền à"?

Mẹ cười:" Ờ, ra đây bà cho thứ quí hơn tiền nhiều".


Rồi bà bảo nó lấy giấy bút, bắt đầu đọc cho nó chép một bài thơ cổ xúy nội, bài ngoại mà bà nghe được và còn nhớ từ những ngày xa xưa khi theo chồng là một anh học sinh trường Bưởi về làm dâu vài năm ở mãi vùng Hưng Nhân xa xôi.

Bài thơ ấy thế này:

Nơi đây hiệu thổi bóng đèn
Nhà hai phố chợ tại miền Hưng Nhân
Bán buôn bán lẻ xa gần
Nhấc cân giá cả chẳng nhầm một ly. 


Hàng các kiểu lối gì cũng có
Trắng mà trong thực rõ pha lê
Thuốc pha mỹ thuật lành nghề
Thổi lò hương ngát chế ve cốt thần 


Bàn chè, tách cốc vân vân...
Muốn màu gì cũng chế tuân như lời.
Hỡi người tâm huyết ai ơi
Chấn hưng mỹ nghệ giúp nhời hô to 


Gánh vàng đi đổ sông Ngô (Trung Quốc)?
Sông mình (Việt Nam) cũng đủ bến bờ kém đâu.


Bài thơ mộc mạc khiến 20 cái miệng rụt rè bớt volume. Rồi bọn trẻ vừa liếc về phía mẹ vừa thì thầm với nhau:" Hóa ra là hiểu hết đấy, chỉ có điều lúc nào cần nói mới nói thôi" !!!

Nguồn: Smart & Sexy blog

3 nhận xét:

  1. Khà khà! Bài này thật hợp cho ngày 1.10.
    Các bạn có biết ngày này không nhỉ?

    Trả lờiXóa
  2. 1 mũi tên trúng 2 đích:
    Ngày 1/10 cũng là Ngày của Người cao tuổi.
    "Khôn đâu tới trẻ. Khỏe đâu tới già"

    Trả lờiXóa