Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Mùa đông cũng biết hát tình ca

Tác giả: Việt Anh

Mùa đông cũng biết hát tình ca

Tôi bắt đầu nhận ra hơi hướm mùa đông về từ đợt gió mùa cuối tháng 10. Thời khắc giao mùa luôn được ghi dấu bằng kiểu thời tiết điển hình: ngày rất nắng, và đêm thì rất lạnh. Mùa thu đang cố sải những bước đơn độc cuối cùng, trước khi nhường hẳn cho cái lạnh giá của mùa đông. Từ ban công nhà mình, mỗi buổi chiều, khi trời trở nên tối nhanh hơn, khi màn sương mỏng bắt đầu hiện hữu, khi mọi người vội vã trở về sau một ngày tất bật…và cả khi nhận ra chỉ một tấm áo mỏng không đủ giữ ấm mình, tôi nhận ra mùa đông. Háo hức, say mê, và cả phút bối rối rất điển hình khi lâu lắm mới được tái ngộ một người bạn cũ.

Mùa đông sẽ về cùng những trận gió từ phương Bắc. Và thành phố tôi yêu có thể chỉ run rẩy trong chốc lát, trước khi khoác cho mình tấm áo ấm từ những ánh đèn đường, từ những quán hàng nghi ngút khói, từ những chiếc khăn len ấm áp mà người ta quàng lên nhau đầy yêu thương. Hình như, cũng vì thế, mà chưa bao giờ tôi cảm giác lạnh lẽo khi bước chân trên những con đường thân quen đến lạ. Bởi mùa đông là thời gian dễ dàng nhất cho sự đồng cảm, khi mà chỉ một nụ cười hoặc sự hạnh phúc lấp lánh trong từng ánh mắt, cũng đủ ấm lòng. Và cũng là mùa dễ hài lòng nhất, khi chỉ một chén trà nóng, hay gói hạt dẻ thơm lừng đều có thể làm quãng đường trở về bớt dài và lạnh…

Tôi thích chọn cho mình một chỗ đứng trên cầu Long Biên, hít hà cái lạnh, dõi mắt về phía xa, phía có những ánh đèn, có những dòng người nối nhau hối hả, và cả phía mà dòng sông cũng lấp lánh như ẩn chứa một vài niềm vui khó hiểu. Thảng hoặc, chuỗi âm thanh huyên náo bị cắt ngang bởi tiếng còi của những đoàn tàu, đi và về phương Bắc. Lần nào tôi cũng bị cái âm thanh ấy mê hoặc. Như thể tôi nhìn thấy chính tuổi trẻ của mình qua hình ảnh những đoàn tàu ấy. Cứ mải miết đi về phía trước, dù có thể được dẫn lối bằng vô số khát khao và ước vọng, nhưng chưa bao giờ quên đường về…

Dạo này, tôi rất thích nghe một bài hát, chỉ bởi nó có một câu khiến tôi phải suy nghĩ: “Mùa đông không biết hát những bài tình ca, biết yêu…”  Thế mà, chừng như tôi đã nghe được rất nhiều khúc tự tình của mùa đông. Đó là khi một ngày sắp tắt, mọi người hối hả về nhà cho kịp bữa cơm ấm áp. Đó là tiếng lách tách trên những bếp ngô nướng vỉa hè chẳng thiếu bao giờ. Đó là cảm giác thong thả dạo bộ qua vài con phố, rét căm căm nhưng vẫn chen bằng được để mua lấy một que kem. Và đó cũng chỉ đơn giản là nghe thấy tiếng chuông nhà thờ mà thấy thật yên bình, khi một ngày sắp tàn…

Có thể những thương yêu chưa bao giờ chấm dứt của tôi, và cả mùa đông mà tôi thân thuộc đến từng hơi thở, sẽ qua…Nhưng ai dám chắc một điều, mùa đông không biết hát tình ca?



Nguồn: BMM blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét