Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Thơ tình của mùa hè

 

-Nguyễn Thiên Ngân-

Khi tình yêu đã vào hè
Nỗi nhớ rịn ra như mồ hôi bám trên thành ly cà phê quán lạ
Nắng đổ xuống, tháng ngày oi bức quá!
.
Chẳng bao giờ anh hiểu được em
Ánh mắt mùa hè – bóng cánh diều đâu đó
Ngay cả khi ngồi bên nhau
Anh vẫn lạc em trong ý nghĩ buồn rầu
.
Mùa hè ngày xưa chấp chới cánh nâu
Loi lẻ quá cánh hoa dầu rụng xuống
Những cuộc tình trôi qua
Ngỡ như là đau đớn
Giờ ngủ sâu trong thớ gỗ im lìm
.
Anh nâng niu những buổi chiều
Mình ngồi bên cửa sổ đọc cho nhau nghe
Bài thơ cô đơn viển vông ngày tuổi trẻ
Cùng nhặt lại bao nhiêu mảnh vỡ
Của những ước mơ quên lãng tự thưở nào
Anh sẽ gom chúng cất vào
Chiếc hộp diệu kì gắn ổ khóa đồng của xứ sở thần tiên
Lấy chìa khóa xâu sợi chỉ mềm
Đeo vào cổ tay em
Cô bé tóc maika thơ thẩn chơi trong cánh gà rạp hát
.
Ngay cả khi cánh mây ngày em hai mươi đã trở thành cũ nát
Anh vẫn ngước lên, say đắm ngỡ ngàng
Em biết không những buổi chiều hoang mang
Anh níu lấy bất cứ điều gì về em
Cuốn sách, bài thơ hay đôi kính bỏ quên
Để thoát ra
Những ước mơ xưa trở về bỏng rát
Chúng bao giờ cũng mang thứ ánh sáng mụ mị của những vì sao
Lung linh thế Làm thế nào chạm tới?
.
Anh viết cho em bài thơ tình mùa hè
Trong giấc mơ về tiếng ve tuổi hai mươi không cách gì giữ được
Những buổi chiều lặng lẽ khóc trong vòng tay nhau
Anh cầu mong sau cơn ủy mị cô đơn
Ta mở mắt
Thấy mùa hè thực tại vẫn dịu dàng quá đỗi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét