Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Mùa đông

Thơ Trần Việt Anh

Tháng mười hai của sự lặng im
Đón anh về những lối mòn không tuổi
Nụ hôn bối rối
Chẳng làm ngắn đi một buổi chiều
Đời như chim trời phiêu dạt
Bao giờ mới hết cô liêu…

Bài hát cũ chẳng nhớ được nhiều
Anh chỉ thuộc phần điệp khúc
Người đi như gió
Nỗi buồn như mây
Ta buồn như cỏ
Cỏ buồn như cây.

Thời gian với người này là quý đến từng giây
Với người kia thậm chí là tích tắc
Với anh là những khoảng lê thê
Đếm mùa đông về
Theo từng cơn gió
Lập lòe như đốm lửa nhỏ
Điếu thuốc cháy vội đêm qua…

Ở những khoảng trời xa thật là xa
Tình yêu đi qua vội vàng như ẩn ức
Giữa trăm ngàn điều lạnh lùng và có thực
Chỉ còn trơ trọi trên đời
Tình yêu chết rồi
Ngủ vùi mùa đông.

“Anh ơi, anh có lạnh không?
Đưa tay em ủ ấm nào”
Hạnh phúc, nhói lòng, rồi hiểu
Thì ra chỉ là chiêm bao.

(Nguồn bài và ảnh: Internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét